Sách Bán Chạy
-
150,000₫125,000₫ -
198,000₫149,000₫ -
900,000₫600,000₫ -
114,000₫95,000₫ -
94,800₫79,000₫ -
1,100,000₫550,000₫ -
180,000₫79,000₫ -
120,000₫60,000₫ -
166,000₫139,000₫ -
900,000₫650,000₫ -
228,000₫190,000₫ -
54,000₫41,000₫ -
52,000₫39,000₫ -
438,000₫365,000₫ -
420,000₫350,000₫ -
69,000₫27,000₫ -
182,000₫152,000₫ -
68,000₫62,000₫ -
286,000₫201,000₫
Combo những cuốn sách giúp Bạn mạnh mẽ sau tình yêu!
- 50% (số lượng có hạn)
THUỘC TÍNH SẢN PHẨM
- Nhà xuất bản: NXB Trẻ .
CHI TIẾT SẢN PHẨM
Combo những cuốn sách giúp Bạn mạnh mẽ sau tình yêu!
Nghĩ cho cùng, mọi thứ phù du rồi cũng tan biến. Có nắm tay nhau đi hết con đường không mới là quan trọng. Có tuổi trẻ nào không đi qua những chông gai. Có tình yêu nào không trải qua những thử thách chênh vênh.
Có những vết sẹo trong tim ta cứ ngỡ chẳng bao giờ lành. Nhưng, sẽ rất lâu ta mới nhận ra rằng chính những vết sẹo, những chông gai ấy đã làm nên ta vững vàng, bản lĩnh hôm nay.
Tạm biệt, em ổn! là những lát cắt đa chiều như thế. Viết về tình yêu, tình bạn, về lẽ sống của một người con gái đã từng yếu đuối, mỏng manh mà trở nên kiên cường, trở nên mạnh mẽ. Yêu thương chính mình, nuôi giữ ước mơ của mình chính là thứ cần yêu hơn hết bất cứ người đàn ông nào cả.
“Goodbye, I’m fine!” - Đi tiếp đi cô gái, đoạn đường mình đã chọn. Đừng bỏ cuộc, cũng đừng buông xuôi, đừng nhốt bản thân mình trong cô đơn quá lâu, cũng đừng khiến cho chính mình phải ôm một vết thương mà ngày ngày liếm láp nó, day dứt về nó, oán hận nó. Bởi vì như thế là bạn đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình vào quá khứ khi nó một đi không trở lại, sợ hãi tương lai sẽ lại tổn thương.
Tạm biệt, em ổn! dành cho các cô gái mạnh mẽ và can đảm: Đừng bao giờ quên đi việc đầu tiên và quan trọng nhất, chúng ta đã tìm được chính mình chưa hay vẫn mải mê chạy theo những yêu thương phù phiếm?
“Đến một ngày, chúng ta sẽ cùng ngồi lại nơi nào đó, khi mỗi người đã có những khoảng trời riêng, nhìn nhau bình thản, và nhận ra dù đã đi qua những khó khăn đến mấy, dù đã vấp bao nhiêu lần, dù chuyện gì xảy ra…Thì, chúng ta rồi sẽ ổn thôi.”
Đôi khi tình yêu có những nghịch lý mà không ai có thể giải thích được: Khi ai đó vứt bỏ, ta lại cố sức chạy theo lượm nhặt những mảnh vụn để cố ghép thành một bức tranh hạnh phúc. Nhưng càng ghép càng thấy tổn thương. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi viết về những câu chuyện, những mối tình dở dang như thế. Đó là tình yêu của tuổi trẻ, của sự ngơ dại, sự đĩnh đạc tình trường… Đó là những lời nói dối yêu thương trong vô thức, sự hi sinh không điểm cuối của người đàn bà, là câu chuyện về những “người cũ - người mới”, là những yêu thương chẳng có giới hạn bao giờ.
Để rồi, khi ta đi qua từng bước, từng bậc trên chặng đường dài của cuộc sống, bước qua tất cả những xước xát của tình yêu, lúc ấy mới có thể hiểu yêu thương mình, nuôi giữ ước mơ của chính mình mới là thứ cần yêu hơn bất cứ người đàn ông nào cả.
Người đàn ông bị con hổ rượt chạy té khói đến mức rớt xuống vực. Anh ta nhanh tay chụp được một sợi dây leo. Anh đu mình trên vách núi, bên dưới là vực thẳm ngã xuống sẽ tan xác, còn ở trên, con hổ đang cố gắng làm đứt sợi dây leo. Giữa vách núi, anh ta thấy một trái dâu rừng. Bạn biết không, trong phút giây nguy hiểm tiến thoái lưỡng nan đó, anh đã ăn trái dâu ngọt ngào ấy với sự mãn nguyện cao nhất, vui vẻ nhất. Nghĩ lại đời mình, trong đau khổ, nếu nhận thức được mình thật ra đã được cuộc sống ban tặng cho nhiều thứ, hẳn chúng ta vẫn có thể mỉm cười.
Cuộc sống hiện nay có quá nhiều phương tiện, cập nhật và thay đổi hằng ngày. Những chính vì quá nhiều phương tiện, con người lại càng có nhiều sự lựa chọn. Càng nhiều lựa chọn, ngỡ là sẽ thoả mãn hơn, dè đâu lại càng đau khổ hơn. Người ta nghe một bài hát Hit chỉ vài tháng là quên, người ta yêu một ai đó vài tuần rồi nhanh chóng chia tay vì chán nhau, người ta mua một món đồ yêu thích rồi lãng quên ngay chỉ sau vài ngày… Tất cả tiện nghi đều để lại sau lưng con người một khoảng trống mênh mông, hoang hoải. Người ta đau khổ vì sự cô đơn trong lòng không có cách nào lấp đầy được, dù cứ ngỡ mình đã có tất cả trong tay.
Cuốn tản văn- truyện ngắn mới nhất Hamlet Trương viết về những chiêm nghiệm của một người trẻ trên con đường đi tìm kiếm hạnh phúc chân thật, có những trải nghiệm thực tế của tác giả sẽ khiến bạn mỉm cười bật ra câu nói: Sao giống mình quá!
Trích dẫn:
Ai cũng bảo, sau chia tay họ trở nên vô cảm dần với những hẹn hò. Nhưng sự thật, không ai là vô cảm, chỉ là họ tạm đóng cửa trái tim, như một chiến sĩ trực đêm với đôi mắt tinh anh hoài nghi kẻ địch. Thà giết lầm, còn hơn để thêm một kẻ chui vào tim mình, thỏa chí đày đọa và giày vò. ( Trái tim trầy xước)
Có những người đến và nói với tôi về “biển lớn”. Họ mơ những bến bờ mộng ảo diệu kỳ với lý lẽ vô cùng thuyết phục. Họ cố gắng thuyết phục những người đồng đội sẽ cùng họ chinh phục giấc mơ đó. Ai cũng gật đầu, vì hiểu và thương cho giấc mộng đó. Nhưng rồi họ im lặng. Mỗi lần ai đó nhắc đến, họ là cuộn trào như thác lũ, lại nói về giấc mơ “biển lớn”, nhưng không một lần nào họ bắt tay vào làm cả. Họ luôn mồm “giá như tôi có nhiều tiền, giá như tôi trúng số…”, họ từ chối lao vào giấc mơ đó thay vì mỗi đêm nằm mơ về nó. 5 năm, 10 năm, 20 năm… Khi họ nói về “giấc mơ biển lớn”, không ai tin nữa, mọi người gật đầu cho qua vì biết ngày mai đâu cũng vào đấy. (Những người chỉ nói không làm).
Khu vườn ngôn từ kể về một tình yêu còn xa xưa hơn cả tình yêu.
Khái niệm tình yêu trong tiếng Nhật hiện đại là luyến hoặc ái, nhưng vào thời xưa nó được viết là cô bi, nghĩa là nỗi buồn một mình. Shinkai Makoto đã cấu tứ Khu vườn ngôn từ theo ý nghĩa cổ điển này, miêu tả tình yêu theo khái niệm ban sơ của nó, tức là cô bi - nỗi buồn khi một mình thương nhớ một người.
Những ngày mưa triền miên.... Nơi hàng hiên ngập tràn màu xanh của một khu vườn Nhật Bản... Có một cảm xúc êm dịu đến không thốt nên lời cứ thế manh nha, tựu hình và lửng lơ tồn tại. Trong lúc dòng đời cuồn cuộn chảy trôi, tất cả hối hả tiến về phía trước, thì cậu và cô lại dừng chân, chìm xuống trong tĩnh lặng riêng mình, và ở cái vũng tĩnh lặng đó, họ tìm thấy nhau. Dần dần và mạo hiểm, quên đi cả các chênh lệch về tuổi tác và vị trí, họ thả hồn mình trôi về nhau hòa điệu.
Làm nền cho tất cả là mưa rơi không ngừng, là lá mướt mát rung rinh. Nhưng khi mưa tạnh và trời quang trở lại, mọi đường nét của hiện thực trở nên rõ rệt đến khắc nghiệt, thì những êm dịu và lửng lơ kia liệu còn khả năng tồn tại?